“Thường thì người đẹp nhờ lụa.
Nhưng ở em, lụa đẹp nhờ người.”
Tôi với em,
hai phương trời cách biệt…
Tôi đây cuồng si,
Và em thì quá dại khờ.
Nhưng sao giữa chúng ta,
là biển tình cuồng nhiệt,
là hạnh phúc vô biên.
Em sẽ mãi ngây thơ,
Và tôi sẽ mãi đợi chờ
Bên giòng đời nghiệt ngã.
Suốt một đời chia xa.
Vì kẻ ngây ngô,
Và người cuồng si
Sẽ không bao giờ gặp gỡ.
Ừ thôi,
Thế cũng xong.
Em ra đi, tôi sẽ phải trở về.
Đường rất dài, nhưng thế nào
Rồi cũng xong…
Tàu nào cũng đỗ.
Đời nào cũng qua.
Chuyện tình chúng ta,
Như giòng sông lặng lẽ,
Suốt một đời chia xa.
Ừ thôi,
Thế là xong.
Như hai đường bất hạnh
Sẽ một đời long đong.
No comments:
Post a Comment